Lyrics
Dường như đêm không còn nói
Lặng im tâm tư mòn mỏi
Thời gian Thoi đưa chất chứa ánh mồi lửa
Điếu thuốc giải tỏa nguyện cầu trên môi
Ta lại phải nhớ về mối tình đầu tiên rồi
Anh sến súa
Nhưng tình thương nào có thể dùng tiền mua
Cố giữ kín mỗi niềm riêng,ngồi 1 mình, thiền định
Lẽ đời mình chiêm nghiệm, tìm yên bình
Đến giờ phút này anh cũng chẳng muốn là chính mình
Vì tin vào tình yêu anh biến thành kẻ si tình
chỉ có mỗi em ra không còn gì khác
sẵn sang ngỏ lời thề thốt,nếu như em còn nghi hoặc
ước mơ là để cả đời mình với tay
anh muốn bày tỏ với em nỗi lòng vơi đầy
Đôi mắt em đong chứa hàng ngàn kim cương sắc nhọn
1 cái nhìn đằm thắm ,xuyên phá ánh trăng tròn
Thấu rõ nỗi lòng tôi,khuất lấp sau bóng tối
Giờ đã sáng dạ, như là thế giới chỉ 2 ta
Anh với em edam và ava
em ngược đời rong chơi đi tìm cái mới
còn anh mãi long vong với những gì thượng đế cho đời
ngắm bình minh khi còn chớm sương
em nhìn anh vẻ khuôn dung nét đợm buồn
ta hứa rằng sẽ luôn tìm nhau khi trời sập xuống
mà sao khi giờ chia ly nước mắt em lại chậm tuôn
hiện tại đang rất buồn phiền anh biết
đầu óc ngổn ngang bao tư tưởng thanh khiết
bản chất thật sự nó xuất phát từ đáy lòng
em thấy không,mỗi khi trông thấy em anh như có điều gì trong lòng đang khuấy động
cỏ cây xanh áng mây hồng,anh bay bổng
chỉ mong dòng chảy đừng qua nhanh quá
ánh trăng nhòa ,trước giây phút mình thăng hoa
bỗng chói lóa bỏ lại không gian đen nghịt giờ đây trắng xóa
em biến mất trong vô vọng,chỉ còn anh độc bước
không có em anh như đang sốc thuốc
bấy giờ mới nhận ra chỉ là cơn mê man
đến rồi lại đi dày vò thân xác anh thật thê thảm
thỏa nỗi lòng mong manh trước khi điếu thuốc tàn đi
thở dài đến nẫu ruột cho trái tim mình han gỉ
bây giờ đây anh cạn ý
lúng túng và khờ khạo
viết lên bản tình ca dành cho em mà chưa có thời giờ trao
coi như anh vẫn chưa từng nói gì
có lẽ mọi thứ nên cần được sửa chữa
câu từ lưa thưa,thêm chút lý lẽ nó thành bừa phứa
anh giờ đây hoang sơ
không có em anh phút chốc lên cơn hoảng sợ
quang cảnh như lao tù
anh như ocn thú rối trí,mất kiểm soát,mất điềm đạm
rồi sóng gió trôi đi,băng gạc mình kiếm tạm
em cho anh hy vọng,mong rằng có thể cầm máu
reo giắc tình yêu vào tế bào đang thẩm thấu
anh giờ đã tỉnh u mê,em là ước mơ anh hướng tới
động lực em sẽ đủ để giúp anh đi trên còn đường đời
vậy rốt cuộc em là cái gì,anh hỏi 1 câu bồng bột
em trả lời là tất cả mọi thứ khiến anh có thể sống sót
em là thức ăn,là nước uống là âm nhạc
là giấc ngủ,là không khí là tâm tư mình phiêu bạt
là thuốc để mình chữa
là bài học để mình sửa
ai đã nói với anh rằng hãy tin vào cuộc sống
và tình yêu là thứ khẳng định sự sống,nên đừng ngược dòng
vì nó đã ở xung quanh rồi,em đã đứng đó
nên đừng lo,sự thật vẫn ở đó,kể cả khi ta chứng ngộ
vậy thì chấp nhận thôi
ta là kẻ hạnh phúc vẻ ngoài bất cần đời
ta là kẻ hạnh phúc vẻ ngoài bất cần đời honey