Lyrics
[Intro - The mournful wail of a bamboo flute, echoing like a lament from a distant past, pierces the silence. Gradually, a powerful drumbeat emerges, pounding like the heart of someone yearning, longing, aching]
[Verse 1]
Rừng khuya gió thét gào,
trăng khuất xa mờ ảo
Cành khô khốc trơ trọi,
hổ gầm vang thung sâu
Ta lạc lối chốn hoang vu,
men say tình ái mịt mù
Bỗng ánh sáng soi đường,
nàng tiên giáng trần,
nụ cười như nắng ban trưa.
[Chorus]
Hằng Nga giáng thế,
cho ta biết men say tình ái
Ánh trăng dịu êm,
sưởi ấm con tim băng giá
Tình yêu như giấc mộng,
đẹp tựa ngàn sao đêm
Bình minh ló dạng,
nàng về trời cao vời vợi
Bỏ ta nơi trần thế,
ôm nỗi nhớ khôn nguôi.
[Verse 2]
Ta nhớ đêm trăng rằm,
mình cùng nhau ước hẹn
Lời thề nguyện sắt son,
dưới ngàn sao lấp lánh
Nàng tựa vai ta khẽ,
tóc vương hương hoa quế
Nụ hôn trao vội vàng,
ngọt ngào như giấc mơ.
Rồi bỗng chốc tan biến,
nàng hóa thành ánh trăng
Khuất xa nơi cuối trời,
bỏ ta lại bơ vơ
Bên gốc đa già cỗi,
lệ rơi ướt mi gầy.
[Chorus]
Hằng Nga giáng thế,
cho ta biết men say tình ái
Ánh trăng dịu êm,
sưởi ấm con tim băng giá
Tình yêu như giấc mộng,
đẹp tựa ngàn sao đêm
Bình minh ló dạng,
nàng về trời cao vời vợi
Bỏ ta nơi trần thế,
ôm nỗi nhớ khôn nguôi.
[Bridge]
Trung thu lại về,
trăng vẫn sáng như xưa
Mà lòng ta quặn thắt,
nỗi đau thêm chất chứa
Nhìn lũ trẻ nô đùa,
ta lại nhớ về nàng
Nước mắt rơi lã chã,
nghẹn ngào trong đêm vắng.
Nàng có hay chăng,
nơi hạ giới xa xôi
Có một người vẫn đợi,
chờ ngày ta hội ngộ
Để nói lời yêu thương,
cho vơi bớt nỗi sầu.
[Coda]
Hằng ơi!
Sao nỡ quên câu thề,
bỏ ta bơ vơ giữa dòng đời
Lời yêu năm ấy,
giờ tan theo làn mây,
để lại vết thương lòng
Trăng ơi!
Sao nỡ soi sáng nhân gian,
mà bỏ quên ta nơi đây
Để ta ôm nỗi đau,
trong đêm trường lạnh giá,
lệ rơi mãi không nguôi.
[Chorus]
Hằng Nga giáng thế,
cho ta biết men say tình ái
Ánh trăng dịu êm,
sưởi ấm con tim băng giá
Tình yêu như giấc mộng,
đẹp tựa ngàn sao đêm
Bình minh ló dạng,
nàng về trời cao vời vợi
Bỏ ta nơi trần thế,
ôm nỗi nhớ khôn nguôi.
[Outro]
Chỉ còn lại đây,
một mình ta với trăng
Vầng trăng lạnh lẽo,
như chính con tim ta
Hằng Nga ơi!
Liệu nàng có nhớ chăng
Một chuyện tình dang dở,
nơi trần thế phồn hoa
Dưới ánh trăng vàng,
ta ngước nhìn trời cao
Thầm gọi tên người yêu dấu,
trong nỗi nhớ miên man
Một ngôi sao băng,
vụt tắt nơi xa xăm
Như giọt lệ sầu tuôn rơi,
cho mối tình trái ngang.